bứơc1:dùng 2máy
bứơ2: đăng nhâp cùng 1thành phố.
Bứơc3:nik chính và nik phụ cùng vào nôg trại 1 trog 2nik đó có thứ thu họak đk.
Bứơc4:nik kần trộm thỳ kứ trộm, nik kia vẫn thu họak đủ.
Bứơc5:làm típ jốg như thế kứ làm đi làm lại là ful nôg Sản.
Chú Ý : Bạn sẽ rời khỏi trang trang wap của mình: GiaiTriMe.Com Và đi đến một liên kết ngoài là: {_ $url|
Wapsite ngoài luồng} Địa chỉ này không thuộc quyền quản lý của wap mình. Vì vậy admin không chịu bất cứ trách nhiệm nào về nội dung của các trang wap này. Hãy tự bảo vệ mình, và nhớ là quay lại wap mình sớm nha!
Hôm sau tôi tìm tới nhà ông WangLiu lúc 3 giờ chiều. Ðó là căn nhà nhỏ nằm im lìm trong con đường vắng nhỏ. Quả thật ổng đã chết. Từ ngoài ngỏ tôi từ từ đi vào sân trong. Trước cửa lớn có gắn lồng đàn đỏ. Dựng sát vách bên cạnh là vòng hoa phúng điếu lớn. Lúc đó tôi chẳng thấy ai ra vào ngôi nhà , chỉ thấy trong nhà ngọn đàn mờ mờ. Tôi đứng tần ngần trước cửa , phân vân không biết làm sao. Cuối cùng tôi đánh bạo bấm chuông.
Kính koong - kính coong - kính coong - Xeẹeeet , xeẹeẹet , keủeet Một bà già Tầu lẹt xẹt đi ra mở cửa , hỏi:
- Yes? Who are you? (Vâng? anh là ai? ) - Mam, I am looking for professor WangLiu , is he home? (Thưa bà , tôi tìm giáo sư Wangliu , ông có nhà không? ) - Hic hic , Wangliu is not here , he s gone forever hic hic hic (hic hic , Wangliu không còn ở đây , ổng đã đi luôn rồi hic hic hic).
Chưa nói hết câu bà già khóc nức nở. Tôi bối rối chưa kịp làm gì thì bà nói tiếp (Xin dịch thẳng ra tiếng Việt):
- Ông ấy chết trong bệnh viện ngày hôm kia. Sau khi giảo nghiệm họ mới đưa ông vào nhà quàn Camino Memorial , để sửa soạn (làm đẹp) cho tử thi. Ba ngày nữa làm lễ mai táng.
Nghe bà nói vậy tôi kín đáo thở phào (vì không phải tìm cách vô nhà bà). Rồi tôi giả vờ phân ưu vài câu và rút lui liền.
Trên đường về tôi quyết định ghé nhà quàn dọ thăm. Nhà quàn Camino Memorial nằm khuất sau ngọn đồi , trên đồi có rất nhiều ngôi mộ. Tôi lái xe vào tận bãi đậu xe sát nhà quàn. Ði vòng ra cửa trước , cửa khóa , tôi ghé mắt nhìn vào không thấy ai. Lúc đó 5 giờ chiều trời đã tối. Tôi mò mẫm ra nhà sau đễ xem xét địa thế. Có một dãy nhà sáng trưng , có căn cửa còn mở. Tôi hồi hộp lại gần dãy nhà đó. Căn phòng đầu tiên là restroom. Qua khỏi restroom tôi nhìn vào căn thứ nhì. Bên trong có hai người đàn ông mặt áo trắng , họ đang lui cui làm việc bên một cái xác chết. Ðúng là nhà chứa xác rồi !. Tim tôi đập thùi thụi !. Tôi cố gắng chú mục nhìn kỷ khuôn mặt xác chết , đúng rồi , ông Wangliu...
Ngón Tay Quái Ác...
Tôi ngồi thụp xuống đất tính toán , làm gì bây giờ đây? Ðợi đêm khuya lẻn vào sau nhà? Hay là ngày mai trở lại? Ðang suy tính tôi chợt nghe có tiếng động bên trong phòng. Tôi đứng dậy nhìn vào bên , hai người đàn ông đang cởi cái áo khoác trắng ra và nói gì với nhau. Ðầu tôi chợt lóe lên một sáng kiến. Tôi vội quành ra ngỏ trước và đi thẳng vào phòng gặp hai người - (Bằng tiếng Anh) Xin lỗi , hai ông có biết là họ đã đưa xác ông Wangliu đến đây chưa?
Hai người đàn ông giật mình nhìn tôi , suy nghĩ một chút rồi nói:
- Oh , Wangliu hả nằm kia , chúng tôi còn sửa soạn , trang điểm và mặc đồ cho ổng. Ngày mai ông hãy trở lại thăm , bây giờ chúng tôi phải đi ăn tối.
Nghe họ trả lời vậy tôi đánh liều nói tiếp:
- Vậy hả , mai mới được thăm hả. Tiếc quá , vậy mai tôi trở lại.
Và tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình:
- À restroom chổ nào vậy ông , tôi xin đi nhờ một chút.
Họ tưởng tôi muốn hỏi restroom thật. Một người chỉ tay hướng dẫn tôi vào bên trong. Tôi đi vội vào trong restroom. Chẳng cần xem xét nữa tôi tiến về phía cửa sổ và mở sẵn chốt cửa. Xong rồi tôi đi ra ngoài phòng ngoài , cũng vừa kịp lúc thấy hai người đẩy xác ông Wangliu vào trong một ngăn tủ sắt lớn. Lúc họ đẩy xác vào , tay phải ông WangLiu chợt bung ra , tòng teng , tôi thấy rõ chiếc nhẫn đá tím lóe lên. Tôi chào hai người rồi đi ra khỏi dãy nhà.
Nhưng tôi không về , mà lái xe ra sau một chổ khuất , rồi đậu lại ngồi suy nghĩ. Tôi phải hành động liền trong đêm nay. Ðể ngày mai , lỡ có nhiều người đến viếng xác ông thì càng khó làm. Bây giờ họ đi ăn tối , dịp may rất tốt để lẻn vào lấy nhẫn. Quyết định xong tôi ngồi chờ. Khi hai người giữ xác vừa lái xe đi tôi liền ra khỏi xe , lom khom chạy lại chỗ dãy nhà. Tim tôi đập liên hồi. Tay chân tôi run lên. Quái , bình thường tôi lì lắm mà sao bây giờ yếu vậy ! Kệ , tôi chạy lại chổ cầu tiêu (Restroom) rồi dùng hết sức đẩy cánh cửa (Slide Window) qua một bên , và hết gân , hít hơi , đu người vào bên trong. Chẳng khó khăn gì lắm. Tôi lần mò vào trong căn phòng chính (có lẽ vì là nhà chứa xác , nên họ không gắn còi báo động-alarm). Ðúng là những học tủ chứa xác chết rồi. Tôi định vị trí hộc tủ của ông Wangliu và kéo cái ngăn kéo ra. Phì. Một hơi lạnh toát ra làm tôi rởn người. Ðầu óc tôi tê cứng không còn suy nghĩ gì nữa , tôi giở cái khăn đậy xác ra. Ðúng là ông Wangliu , mặt ông tím thẩm , nhìn còn dữ hơn ở trong lớp. Tôi đã liều rồi , chụp lấy tay ông tìm chiếc nhẫn. Tay ông khô đét , cứng ngắc , tôi nhắm mắt cầm chiếc nhẫn kéo ra khỏi ngón tay ông...